Đêm trăng yêu thương – Tháng tám về, lòng tôi biết bao hân hoan: năm học mới với bao ước mơ đang chờ tôi phía trước. Tháng tám về còn là bao ký ức về Đêm hội Trăng Rằm: ánh Trăng Vàng, lồng đèn KiBu đủ màu sắc, những đôi mắt sáng ngời cùng nhiều bàn tay nhỏ nhắn nâng niu chiếc Bánh trung thu thơm lừng.
Năm ngoái, sau khi chờ kết quả đỗ tốt nghiệp, tôi tham dự sinh hoạt ở Đoàn phường. Ở phường tôi tổ chức nhiều hoạt động về Đêm trăng yêu thương lắm: tổ chức ca hát, tặng bánh trung thu cho trẻ em nghèo vùng sâu vùng xa…
Đêm rằm ở một vùng quê
Năm đó, nơi Chúng tôi đến để tặng quà là một xã nghèo quê tôi. Trong chuyến đi ấy, Chúng tôi có tổ chức văn nghệ để phục vụ cho trẻ em. Tôi được vinh dự đóng vai chị Hằng Nga. Vượt chặng đường 60 cây số Chúng tôi cũng đến nơi. Trước sân Ủy ban xã, dù trời mưa lất phất nhưng đã có rất nhiều bà con cùng trẻ em đã đứng chờ ở đó.
Những gương mặt hốc hác, đen nhẻm nhưng không giấu được niềm hân hoan. Những ánh mắt ánh lên niềm vui sướng. Trẻ em nói cười ríu rít chẳng khác bầy chim non đang vui đùa làm cho tôi quên đi sự mệt mỏi vừa trải qua trên chặng đường dài.
Sau bài phát biểu của Chủ tịch xã, Chúng tôi trình diễn văn nghệ và phát quà cho trẻ em. Phần quà là hai cái Bánh trung thu Kinh Đô hay chiếc bánh trung thu Givral được tổ chức hỗ trợ và một chiếc Lồng đèn nhiều kiểu dáng. Nhìn những bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh của trẻ em đưa ra nhận quà. Những đôi mắt trong veo đầy vui sướng, những tiếng lí nhí cảm ơn của trẻ em, lòng tôi tràn ngập niềm vui khó tả.
Có em nhận được phần bánh liền giữ chặt trong lòng mình mặc mẹ dỗ dành. Có cô bé vừa biết đi chập chững đã đòi mẹ bỏ mình xuống để cầm Lồng đèn đi, dù té lên té xuống vẫn cười hồn nhiên.
Những phần quà nhỏ nhưng ý nghĩa
Cuối buổi phát quà, có một em bé đến trễ. Bé khóc dữ dội dù người mẹ cố dỗ dành. Giọng em ngọng ngịu “bánh tung thu… bánh tung thu”. Lúc đó, Bánh trung thu Kinh Đô đã được phát hết. Nhìn bé tôi không biết làm cách nào.
Cũng may, lúc đó có một cô đưa Bánh trung thu Kinh Đô cho tôi và nói: “Con đưa cho bé đó đi, bé nhà cô vẫn còn một cái”. Cầm Bánh trung thu Kinh Đô bánh cô đưa, tôi vô cùng xúc động.
Tôi đặt Bánh trung thu Kinh Đô vào tay bé, bé nín khóc và cười thật tươi, không quên “Tảm ơn cô” và mi lên má tôi một cái. Nhìn bé cười tim tôi đong đầy cảm xúc. Món quà vừa trao là món quà của sự chia sẻ và kết nối yêu thương.
Đêm đó, tôi không sao ngủ được. Nhớ lại những khuôn mặt sáng bừng của trẻ em, những bàn tay nhỏ nhắn chìa ra đón lấy món quà, tôi sung sướng mỉm cười. Từ nhỏ tôi luôn là người được nhận, bây giờ được trao đi những chiếc bánh như lan và xúc động khi được nhận được rất nhiều nụ cười cùng những tình cảm thân thương.
Trung thu qua rồi nhưng vẫn còn đọng lại trong tôi bao kỷ niệm. Nhờ Tết Trăng Rằm năm ấy, tôi hiểu được thế nào là sống cho cộng đồng, thế nào là cho và nhận, cho đi yêu thương để nhận nhiều niềm vui trong cuộc sống, gắn kế yêu thương để có cả bầu trời yêu thương.
Nguồn: https://tettrungthu.biz/